ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits: 1,688,495,822
Stories: 8,393,117
Profile image
Tác giả: yellow_lotus
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước:
24h trước:
Tổng số:
Nhật ký của người mẹ chiến đấu bệnh sởi cùng con
Thursday, April 17, 2014 20:36
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


http://www.camdong.com/wp-content/uploads/2013/05/me-hi-sinh-than-minh-de-cuu-con.jpg
Ảnh minh họa trên internet
 
Gửi tình yêu của mẹ!!!
 
Mẹ định k viết ra bài này, nhưng có lẽ nên viết con ạ! Nếu mình cứ im lặng mãi thì cái chết oan nghiệt của con có được minh oan hay k??? Những con người mặc áo trắng nhưng không có lương tâm có xứng đáng được xã hội gọi bằng Bác hay k???? Mẹ cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
 
Con là 1 đứa trẻ ngoan ngoãn, cả ngày nhà m k có tiếng khóc của con, chỉ toàn tiếng cười.
 
Con là 1 đứa trẻ thông minh, bởi lẽ mẹ nói thế là vì con luôn chủ động trong các trò chơi của mình mà k hề bị phụ thuộc hay bị lôi kéo bởi chị Còi. Con còn nghĩ ra các trò chơi mới mà chị con phải bắt chước theo con.
 
Con là 1 đứa trẻ giàu tình cảm, yêu thương động vật. Con luôn thích gà và thường hay gọi gà bập bập. Nhà Thím có nuôi 1 con chó con, con cho bạn Tun í liếm tay mà k hề sợ hãi.
 
Hình ảnh đáng yêu nhất của con có lẽ là miệng thì bú mẹ nhưng chân phải gác lên chân chị và tay phải thì cấu chị kêu oai oái.

 

Nhưng nghiệt ngã thay con lại là 1 đứa trẻ hay ốm. Con dùng nhiều kháng sinh đến nỗi không có 1 khoảng thời gian đủ dài để bố mẹ đưa con đi tiêm phòng. Cứ dùng hết 1 đợt thuốc, được mấy ngày là con lại ốm, lại dùng kháng sinh. Con không ốm lâu nhất là được 1 tháng, bố mẹ cho 2 chị e con về nhà ông bà ngoại chơi. Sau đó con lại ốm. Con khỏe lên được 1 tuần thì bố mẹ cho con đi tiêm phòng, và lịch tiêm là đến lúc con tiêm mũi 6 trong 1. Chiều tối ngày hôm sau con sốt cao, bố mẹ lập tức cho con đi khám và uống thuốc.
 
Con bắt đầu ốm từ đấy.
 
Sở dĩ bố mẹ cho con theo Bác sỹ Thắng – Trưởng khoa Điều trị tự nguyện B vì lúc 1 tháng tuổi con nằm viện, bác ấy bảo VPQ – Phổi phải tiêm đủ 7 ngày (mà con tiêm 5,5 ngày bs điều trị đã cho con về) nên con bị lại phải nằm viện thêm 20 ngày nữa. Con ra viện được 3 hôm con lại bị xuất tiết mũi, bố mẹ lập tức cho con đi khám ở gần nhà, cũng là bs Nhi TW, uống thuốc nhưng con k đỡ mà nặng hơn. Mẹ có gọi lại cho bs này thì bác í bảo cho con uống thuốc ho mà k bảo mang con lên chị khám lại. Bố mẹ hoang mang nên đưa con đến nhà bs Thắng, bác chữa cho con khỏi đợt đấy. Thế là từ đấy bố mẹ cho con theo khám ở bác. Mẹ cũng k để í đơn thuốc kê cho con có lợi hay có hại mà mẹ chỉ thấy con khỏi bệnh là mẹ mừng. Trong đơn thuốc của bác Thắng lúc nào cũng có kháng sinh và thuốc chống viêm Mekocetin. Sau này mẹ mới biết thuốc Mekocetin này nó làm cho cơ thể của con k tự đề kháng được (từ chuyên môn người ta bảo là suy giảm miễn dịch) ngoài tác dụng phụ ảnh hưởng đến xương.
 
BS Tuấn – Phó trưởng khoa HSCC thì là do cô Hà giới thiệu cho mẹ, nhà bác ở Trần Cung. Lần đầu tiên con khám ở bác là hôm mồng 6 Tết (28 tháng Chạp con đi khám ở BS Thắng và phải uống thuốc ks vì ho). Mồng 6 thì làm gì có bác sỹ nào khám? Hôm đó bố gọi cho bác thì bác bảo bác đi bảo dưỡng xe rồi khi nào về bác gọi cho. Con đến khám chỉ ho nhẹ, uống thuốc đơn giản thôi.
 
1. 5 ngày đầu con nằm viện:
 
13 tháng Giêng con bắt đầu ho nặng tiếng, chị con cũng ốm. Bố mẹ cho 2 chị em đến nhà bác Tuấn. Phòng khám của bác thì vắng người, bố mẹ cũng sợ con khám ở bác Thắng sẽ rất đông, sợ con bị lây. Chị con lúc đó vẫn bị hen, ở nhà bố mẹ đã cho chị uống thuốc kháng sinh 5 ngày rồi. Bác nghe và bảo vẫn có cơn hen, nhưng trong đơn thuốc của bác thì k hề có kháng sinh mà chỉ có thuốc ho và nhỏ mũi. Còn con thì bác kê kháng sinh. Đêm hôm sau (14/1) con bắt đầu sốt, bố mẹ mang con đến bác Tuấn khám, bác bảo dùng thuốc kháng sinh phải 5 ngày mới có tác dụng, giờ k đổi thuốc được. Đêm 15/1 con lại sốt cao không hạ, bố mẹ đưa con vào viện cấp cứu. Vì hôm đấy là đêm Valentine nên ở khu vực nhà mình vẫn bắt được taxi. 4h con về với kết luận là Viêm PQ – Phổi và chuyển thuốc Zinnat. Ngày thứ 7 mẹ xin nghỉ ở nhà chăm con. Con vẫn sốt rất cao, gần 40 độ, sốt và cứ li bì cả ngày. Đến chiều mẹ quyết định cho con đi khám. Đến bác sỹ Thắng thì bác bảo con còn sốt vì 1 nguyên nhân khác mà k phải chỉ VPQ-P, bác bảo vào viện điều trị.
 
Đêm hôm đó con nhập viện, 8h tối con lại sốt, và 1h sáng hôm sau con vẫn sốt. Con được truyền nước và tiêm kháng sinh. Từ 1h sáng hôm đó con hết sốt thì người con bắt đầu nổi ban. Ban nổi từ mắt, sang đầu, cổ và xuống bụng. Mẹ lo lắng vì dịch Sởi đang hoành hành. Mẹ đã rất cẩn thận giữ gìn cho con.
 
Sáng hôm sau 17/1 hay ngày 16/2 dương lịch, bác sỹ khám và bảo con bị sởi, đã có xét nghiệm Sởi và bảo gia đình chuyển sang khoa lây. Thú thật lúc đó mẹ k đủ minh mẫn để đòi xem kết luận Sởi, mà xét nghiệm Sởi có thể âm tính (thực tế có bạn xét nghiệm Sởi 2 lần vẫn âm tính, phải làm xét nghiệm đặc biệt mới lên Sởi). Mẹ không đủ kinh nghiệm, k đủ hiểu biết để ngăn k cho con sang khoa lây. Lúc đó mẹ đã giao sự sống của con cho bác sỹ mà k một nghi ngờ, k một mảy may suy nghĩ hay tham khảo ý kiến của ai. Sai lầm của mẹ là ở chỗ này.
 
Con đường đưa con đi từ tự nguyện B sang khoa Lây mẹ đâu có biết là con đường đưa con rời xa mẹ.
 
Khoa lây thật kinh khủng, ngột ngạt, bí bách và rất đông bệnh nhân.
 
Khoa Lây là khoa mất dạy nhất ở bệnh viện Nhi. Tại mẹ toàn cho con khám và điều trị tự nguyện, thái độ rất tốt chứ k như ở khoa này. Còn các mẹ khác thì bảo là ở viện Nhi khoa nào cũng vậy thôi. Sở dĩ mẹ bảo mất dạy là vì mất dạy từ con dọn vệ sinh con ạ! Nó vào và nó chửi xơi xơi ấy. Rồi đến điều dưỡng (điều dưỡng già nhé!) nói rằng: cái chậu này của nhà ai??? (mẹ Gia Hưng lấy nước nóng chườm cho Gia Hưng chưa kịp cất đi) Các mẹ muốn các bác đối xử tốt với các con thì đừng để các bác bực mình.
 
Bà của Nhật Quang giỗ cháu thì hát ru rồi nịnh, mà bà điều dưỡng đó gào lên: Bà ơi! Bà đừng hát nữa, bà hát đến tôi còn nhức đầu nữa là các cháu!!!! Rồi bà điều dưỡng này cứ lải nhải mãi câu đó, nói nhiều đến nỗi mà mẹ thấy nhức đầu.
 
Đấy là con dọn vệ sinh và bà điều dưỡng, còn bác sỹ thì sao????? Bác sỹ Hải phó trưởng khoa, đi thì khoác tay với chàng sinh viên cộng sự (như kiểu BĐ í). Khám chữa bệnh thì thờ ơ. Mẹ hỏi bệnh tình của con thì cười cợt, khám xét qua loa.
 
Khoa lây hôm đó có 6 bạn/4 giường và mọi người sống với nhau rất tình cảm.
 
Con bác Quỳnh bị bệnh tim và lây sởi từ bệnh viện. Bé có đôi mắt đen láy, trong veo và rất thông minh. Bạn ấy có một người mẹ tuyệt vời, bạn ấy được 11 tháng thì 9 tháng theo con dong duổi ở viện tim, 2 lần chăm con mổ tim. Bác Quỳnh với một tình yêu thương vô bờ bến và một niềm tin một ngày nào đó bạn sẽ khỏi bệnh và trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh.
 
Con nằm cùng giường với bạn ấy. Đêm 16/2 bạn ấy hết chỗ để lấy ven, bạn ấy khóc lặng người, mẹ bạn ấy cũng khóc, đến mẹ và các cô chú trong phòng cũng khóc theo. Cũng đêm đấy, Trang Anh, một bạn cũng tầm tuổi con có hoàn cảnh đặc biệt, bố và bà nội ruồng bỏ khi biết bạn bị bệnh tim. Mẹ bạn vì quá trẻ thiếu kinh nghiệm sống và mang 1 mối hận nên cũng chăm con rất thờ ơ. Mẹ cứ nhớ mãi hình ảnh Trang Anh nằm suốt ngày, tay cầm bình sữa tự bú bình nhưng chân thì cứ thích gác lên người mẹ của mình.
 
Nhật Quang thì mới 2 tháng tuổi. Sau này NQ cũng phải nằm điều trị ở khoa HCSS nhưng khỏe lên và được chuyển lên khoa hô hấp rồi được ra viện.
1234NextView as Single Page
Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story
If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.